Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: Sơn xúng xính rủ

admin

Đọc đoạn trích sau và vấn đáp câu hỏi:

Sơn xúng xính rủ chị rời khỏi chợ nghịch tặc. Nhà Sơn ở cù sống lưng nhập chợ, cạnh một sản phẩm căn nhà lá của những người dân nghèo nàn đau đớn tuy nhiên Sơn quen thuộc biết cả vì thế bọn họ vẫn nhập vay mượn mượn trong nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ em con cái những mái ấm gia đình ấy vững chắc lúc này đương đợi bản thân ở cuối chợ nhằm tấn công khăng, tấn công đáo.

Không nên ngày phiên, nên chợ vắng vẻ ko. Mấy khuôn mẫu quán chơ vơ lộng gió máy, rác rưởi dơ rải rác rưởi lẫn lộn với lá rụng của cây đề. Gió thổi mạnh thực hiện Sơn thấy rét mướt và cay đôi mắt. Nhưng chân mây nhập rộng lớn ngày thường, những làng mạc không ở gần Sơn thấy rõ ràng như ở sát. Mặt khu đất rắn lại và nứt nẻ những đàng nho nhỏ, kêu vang lên lanh tanh tưởi bên dưới nhịp guốc của nhì người mẹ.

Đến cuối chợ vẫn thấy lũ trẻ em đang được gắn bó nghịch tặc nghịch tặc. Chúng nó thấy người mẹ Sơn cho tới đều lộ vẻ sung sướng mừng, tuy nhiên bọn chúng vẫn đứng xa cách, không đủ can đảm vồn vập. Chúng như biết khuôn mẫu phận nghèo nàn yếu hèn của bọn chúng vậy, tuy rằng Sơn và chị vẫn thân thiện đùa giỡn với, chứ không hề kiêu sa và khinh thường khỉnh giống như các em bọn họ của Sơn.

Thằng Cúc, con cái Xuân, con cái Tý, con cái Túc sán sát giương hai con mắt coi cỗ ăn mặc quần áo mới nhất của Sơn. Sơn nhận biết bọn chúng ăn diện ko không giống ngày thông thường, vẫn những cỗ ăn mặc quần áo nâu bạc vẫn rách rưới vá nhiều điểm. Nhưng thời điểm ngày hôm nay, môi bọn chúng nó tím lại và qua loa những điểm áo rách rưới, domain authority thịt thâm nám chuồn. Mỗi cơn gió máy cho tới, bọn chúng lại lập cập lên, hàm răng đập nhập nhau.

Thằng Xuân cho tới sờ soạng nhập cái áo của Sơn, nó đang chưa thấy khuôn mẫu áo như vậy khi nào. Sơn lật vạt áo thâm nám, chìa áo dọn dẹp vệ sinh và áo dạ cho tất cả bọn coi. Một đứa tắc lưỡi, nói:
- Cái áo này đem thì giá buốt lắm. Chắc mua sắm nên cho tới một đồng tiền chứ rất nhiều, bọn chúng mi nhỉ.

Đứa không giống nói:

- Ngày trước thầy tao cũng đều có một chiếc áo như vậy, về sau bán ra cho ông lý rơi rụng.

Con Túc ngây ngô giương hai con mắt lên chất vấn Sơn:

- Cái này cậu mua sắm tận Thành Phố Hà Nội nên không?

Sơn ưỡn ngực đáp:

- Tại Thành Phố Hà Nội, chứ ở phía trên làm những gì sở hữu. Mẹ tôi còn hứa hẹn mua sắm mang đến tôi một chiếc áo len ấm nhiều chi phí không chỉ có thế cơ.

Chị Lan đột giơ tay vẫy một con cái nhỏ xíu, kể từ nãy vẫn đứng phụ thuộc cột quán, gọi:

- Sao ko lại phía trên, Hiên? Lại phía trên nghịch tặc với tôi.

Hiên là đứa phụ nữ mặt mày láng giềng, các bạn với Lan và Duyên. Sơn thấy chị gọi nó ko lại, bước sát cho tới nhìn thấy con cái nhỏ xíu teo ro đứng mặt mày cột quán, chỉ đem sở hữu manh áo rách rưới tơi tả, hở cả sống lưng và tay. Chị Lan cũng cho tới hỏi:

- Sao áo của mi rách rưới thế Hiên, áo lành lặn đâu ko mặc? Con nhỏ xíu bịu xịu nói:

- Hết áo rồi, chỉ với điều này.

- Sao ko bảo u mi may cho?

Sơn lúc này mới nhất chợt ghi nhớ rời khỏi là u khuôn mẫu Hiên rất rất nghèo nàn, chỉ mất nghề nghiệp chuồn lần cua bắt ốc thì còn lấy đâu rời khỏi chi phí tuy nhiên tậu áo mang đến con cái nữa. Sơn thấy động lòng thương, gần giống ban sáng sủa Sơn vẫn thương nhớ cho tới em Duyên ngày trước vẫn nằm trong rằng với Hiên đùa nghịch tặc ở vườn căn nhà. Một ý suy nghĩ chất lượng đột thông thoáng qua loa nhập trí, Sơn lại sát chị thì thầm:

- Hay là tất cả chúng ta rước mang đến nó khuôn mẫu áo bông cũ, chị ạ.

- Ừ, nên đấy. Để chị về lấy.

Với lòng thơ ngây của tuổi tác trẻ em, chị Lan hăm hở chạy về căn nhà lấy áo. Sơn đứng tĩnh lặng đợi, trong tâm ngẫu nhiên thấy ấm cúng sung sướng sung sướng..

(Gió rét mướt đầu mùa, Thạch Lam, Văn học tập 8, tập dượt 1, trang 56, NXB Giáo dục đào tạo – 2001)

Chi tiết Sơn và chị vẫn thân thiện đùa giỡn với lũ trẻ em nghèo nàn và cụ thể thấy Hiên đứng nép một điểm, Lan vẫy tay gọi rời khỏi nghịch tặc nằm trong đã cho chúng ta biết Sơn và Lan là những đứa trẻ em như vậy nào?